(Vietnamtimes) – Nhà thơ Bùi Đức Ánh “khởi nghiệp” khá muộn khi gần trọn 60 cuộc đời ông mới trình làng vài ba bài thơ lẻ in trên các báo, tạp chí.
Mãi đến năm 2012 ông mới in tập thơ đầu tay “Thong dong ký ức”. Tuy nhiên, làm thơ hay viết văn xưa nay có phân biệt tuổi tác bao giờ. Có người xuất hiện như một thần đồng, chớp sáng một lúc rồi tan biến. Có người càng lớn tuổi viết càng hay như thể đúc kết hết trải nghiệm của cuộc đời. Bùi Đức Ánh là trường hợp thứ hai.
Thời trẻ, Bùi Đức Ánh dạy học ở quê nhà Quảng Ngãi. Sau năm 1975 ông vào Sài Gòn làm việc ở ngành thuế. Để làm ngành thuế, ông đã chịu khó học thêm kế toán ở ĐH Kinh tế TP.HCM. Ngày nào Bùi Đức Ánh là một nhà giáo được học trò yêu quý đến tận hôm nay; thì sau này ông là một kế toán giỏi trong công việc. Thêm nữa, các con của ông được thừa hưởng từ cha cũng học rất giỏi và thành công trong cuộc sống.
Đến nay, Bùi Đức Ánh đã in 8 đầu sách gồm thơ, truyện ngắn và tiểu thuyết. Mới nhất ông in tập truyện “Tìm một ai đó giống anh”. Nhà văn Vũ Hạnh nhận xét: “Với lối viết văn nhẹ nhàng, mạch lạc anh đã gợi tả cảnh vật xung quanh rất có hồn và đưa con người thân thiện gần gũi với thiên nhiên. Nhân văn hơn, sâu sắc hơn là tác giả đã hướng con người đi đến cái chân – thiện – mỹ. Tập truyện “Tìm một ai đó giống anh” là mối tình hoa phượng rất đẹp, rất trong sáng, bên cạnh đó là những bi kịch cuộc đời đau thương, mất mát… khiến người đọc cứ chênh chếch nỗi lòng…”.
Không chỉ “chênh chếch nỗi lòng” trong truyện ngắn như nhà văn Vũ Hạnh nhận xét, thơ Bùi Đức Ánh cũng có tâm trạng chênh chao kỷ niệm như thế.
Xin giới thiệu chùm thơ của nhà thơ Bùi Đức Ánh:
Kỉ niệm áo trắng
Sân trường hôm ấy em thôi học
Bục giảng xôn xao kỉ niệm gầy
Bước chân lối vắng không ai nhắc
Chỉ còn xào xạc tiếng lá rơi!
Nỗi buồn đã tắt trên môi em
Anh sợ những lãng quên
Thời gian trở thành cũ rích
Em mặn mà tựa màu nắng lên
Rót vào anh những ngọt ngào thương nhớ
Em gởi gì qua đôi mắt xanh
Mà tháng năm anh lặng thầm se sắt
Những ngọn gió mong manh
Đâu làm trái tim yêu khép chặt
Tuổi xuân nhấp nhô phận sóng
Kí gửi tình anh trên bờ vai năm tháng
Trên dịu ngọt những vần thơ anh viết
Hai trái tim bận rộn khóc cười
Giọt nước mắt dài hơn khoảng cách
Mình cứ sống, cầu nguyện để được yêu
Được bên nhau hòa chung cảm xúc
Trao nụ hôn ấm nồng hạnh phúc
Anh lần từng khuy áo mong manh
Em trao hết trọn yêu vẹn nhớ
Em đẹp như nụ hoa mới nở
Ánh mắt bờ vai thon thả thẹn thùng
Nỗi buồn trên môi em đã tắt
Nhớ trường xưa
Mỗi lần về Quảng Ngãi
Nôn nao nhớ trường xưa
Bụi phấn mờ năm tháng
Con đường mờ nắng mưa
Trường xưa vẫn lặng lẽ
Đời đổi tên âm thầm
Người qua mùa giông bão
Gọi mãi miền bâng khuâng
Học trò đi mấy ngả
Bục giảng rưng rưng buồn
Từng lời ca thức dậy
Mây trắng một tâm hồn!
Gửi đồng nghiệp cũ
Chúng ta rời bục giảng đã lâu
Tóc đã bạc phận người theo năm tháng
Còn lời ru nào khuất sau bài giảng
Đủ an ủi học trò giữa xã hội bon chen?
Chúng ta tận tâm với bổn phận
Mà dòng đời đục trong khó lường
“Bán tự vi sư”nghe nao dạ
“Nhất tự vi sư”càng buồn thương.
Ai còn ngóng trông
Kỉ niệm nào chợt dậy
Như lòng ai chưa nguôi
Như tình ai chơi vơi
Ánh mắt nào ngơ ngác
Lá vàng rơi xao xác
Trên con đường ngày xưa
Mình bên nhau không nói
Êm đềm một trời mơ
Sân trường chan màu phượng
Nhắc nhớ thời ngây ngô
Bàn tay nào nồng ấm
Nắng xôn xao gọi mùa
Em xa rồi ngày ấy
Anh ở lại chờ mong
Buồn lắng vào góc nhớ
Biết ai còn ngóng trông.
Trần Hòang Nhân